Tiếng hát kia đã hun hút tận trời cao
Trời Sài Gòn mưa giăng ngập lối
Thu Phù Tang lạnh buốt heo may
Tiễn người đi lòng dạ đớn đau thay!
Người nằm xuống, vẫn chưa tin là sự thật.
Hạnh lợi tha tâm hành thiện quên thân
Nào nông sản, nào bình oxy . . . trao tặng
Dẫu chưa vắcxin vẫn quyết tâm xung trận
Ra tuyến đầu cứu giúp bao bệnh nhân.
Thương quý nhau vẫn thường hay liên lạc
Kẻ hương quê người xứ sở anh đào
“Đừng chủ quan dịch côvy Nhung nhé
Miệng vẫn cười “Con khỏe có làm sao”
Rồi một sớm “Cô ơi con nhiễm bệnh”
Hết Gia An đến Chợ Rẫy cứu thân
Triệu con tim dầu khác miệng vẫn chung lòng
Xin nguyện cầu Cho Phi Nhung qua bệnh.
Mỗi sáng chiều dõi theo từng hơi thở
Lúc nhịp đều khi nghẹt tận buồng tim
Người mỉm cười sao lòng tôi thắt lại
Vẫn lời ca dầu hơi thở đã sắp tàn.
Chị đi rồi tin nghe như sét đánh
Tiếng hát kia đã hun hút tận trời cao
Người Việt năm châu hụt hẫng những thương đau
Duyên đã mãn thôi hãy về bên Phật.
Nhật Bản, một ngày tháng mười
TN. Tâm Trí