Bến Cuối
Đoàn tàu lăn bánh buổi chiều buông
Kẻ lạ người xa chung đoạn đường
Nói nói, cười cười trong phút chốc
Bao người bấy ngã giữa màng sương.
Tiếng còi ly biệt rời sân ga
Những cái vẫy tay cứ ngỡ là
Đôi môi mím chặt không buông tiếng 
Sao mắt lưng tròng dạ thiết tha.
Bóng núi mờ theo bóng chiều tà
Lưa thưa sợi nắng vội vụt qua 
Cây cối nghiên mình chào giả biệt 
Thấp thoáng xa dần những nóc gia.
Có những con đường chạy loanh quanh
Những chuyến xe chiều vội lướt nhanh
Trông như hoảng hốt màng đêm xuống
Chạy trốn vô thường kiếp mong manh.
Những chuyến tàu đi sao hững hờ
Sân ga giọt lệ biền biệt xa 
Ra đi từ độ đêm còn mộng 
Ngày về chợt thấy sáng như mơ.
Mỗi chuyến tàu đi là trở về 
Đi từ giấc ngủ chiếc nôi tre 
Đi qua đồng lúa thơm quê mẹ 
Bến cuối yên nằm với cỏ hoa
Trí Chơn